Lý do chính để những cọng thun tồn tại trên cõi đời này không phải là … để chơi! Để làm gì thì có lẽ ai cũng biết rồi nhỉ! (Đối với cánh con gái thì ít nhất cũng là để … buộc tóc!) Nhắc đến con gái thì thun chắc chủ yếu được dùng trong trò … nhảy dây mà thôi. Con trai tụi tớ cũng có nhảy dây nhưng chủ yếu là nhảy cao (chính vì “luyện” từ hồi tiểu học cho nên sau này lên cấp 2, cấp 3 nhảy cao cũng không đến nỗi nào!).
Thời ấy, vào mùa “chơi thun”, độ dài và độ dày của xâu dây thun treo lủng lẳng trên cổ hay nhét căng phồng trong cặp là tiêu chí quan trọng để đánh giá “bản lĩnh đàn ông thời nay”. Phổ biến nhất là thắt xâu theo kiểu “thắt lần 5”, tức là mỗi đốt có 5 cọng. “Giàu” hơn 1 tí thì “thắt lần 10”, xâu dày hơn và khó thắt hơn. Riêng cái chuyện thắt thun thôi cũng có rất nhiều kiểu (dzụ này hỏi cánh con gái chắc rành hơn), nào là thắt đơn (lần 1), thắt kiểu bươm bướm, thắt kiểu chữ Y, v.v…
Thun cũng được chia thành nhiều hạng (giống như bi á ) Thứ tự lần lượt là: thun dầu (cọng thun nhìn nó trong trong, cực kỳ dai và bền, loại này thường được dùng cho … cái ná thun), thun xanh, thun vàng rồi sau đó mới đến thun đỏ. Còn một loại mà bây giờ cũng thường thấy nữa là thun “ốc tiêu”, với đường kính nhỏ hơn nhiều. Loại này hồi đó tụi tớ thường không chơi!
Vậy thì làm thế nào để “ăn” thun của nhau nhỉ!??!
- Cách nhẹ nhàng và đơn giản nhất là … thảy thun chùm. 2 đứa góp lại khoảng vài chục cọng, rồi oẳn tù tì xem đứa nào thảy trước. Nhiệm vụ là thảy và búng sao cho sau mỗi bước đều có “cặp” để ăn. 1 “cặp” là 2 cọng thun nằm chồng lên nhau (phần giao khác rỗng) và không dính với bất kỳ 1 cọng nào khác. Nếu búng 1 phát mà không có cặp nào thì đổi lượt. Đơn giản mà hiệu quả, không mất nhiều sức và cũng không sợ dơ. Thế nhưng đám con trai thì hầu như không bao giờ chơi trò này. Thường thì ở nhà buổi tối tớ và Thơ hay chơi cho dzui và chơi trên cái đi văng “iu quý”, sau khi đã rửa mấy cọng thun sạch sẽ!
- Cách tiếp theo “kỹ thuật” và “nghệ thuật” hơn là … búng thun. Mỗi đứa 1 cọng và luân phiên tìm cách búng nhích dần, nhích dần lại gần nhau, đến “thời cơ” thì búng sao cho cọng thun của mình nằm chồng lên cọng của đối phương thì “ăn”! Thường thì búng cọng nào ăn cọng đó, cao điểm có lúc “máu me” thì búng 1 cọng ăn 10 cọng, thậm chí nhiều hơn. Tips khi chơi trò này là lựa cọng thun nào có cái “mỏ” vểnh lên thiệt cao, để dễ bề “đè” lên đối phương mà lại hạn chế khả năng bị “ăn”, hihi. Vẫn quá nhẹ nhàng, cho nên lũ con trai không thích.
- Cách phổ biến nhất để “sát phạt” nhau là kéo nhau ra sân trường (sau khi nhận lời "thách đấu” của đối phương) và … đá thun!!! Mỗi đứa sẽ đưa ra 1 số lượng thun nhất định rồi gút lại cho thiệt chặt. Luân phiên nhau đá vào chùm thun đó cho đến khi nào nó “bung” ra! Luật chung là vậy nhưng chi tiết thì có thêm 1 số quy định râu ria nữa nhằm hạn chế khả năng ăn gian (nhỏ thì nhỏ chứ cũng khôn lắm). Trung bình thì mỗi lần đá khoảng 20-30 cọng. “Trung cấp” thì khoảng 50-70. Còn “cao thủ” choảng nhau thì lên đến cả trăm. Ở trường tớ hồi đó số đứa có khả năng “gút” chùm thun 100+100 chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Sân trường thì rộng, nhiều cỏ, lắm nước, có khu đá nhô lởm chởm nữa nên chơi trò này có thể nói là khá nguy hiểm và … dơ! Chuyện bị tróc da bàn chân xảy ra .. thường ngày ở huyện! Khi trên sân trường có “cao thủ” đấu với nhau thì thường có cả đám “lâu la”, hoặc những kẻ “sa cơ thất thế” chạy theo chùm thun vừa cổ vũ, vừa đợi cơ hội “hôi của”. Lúc chùm thun “bung” ra, kẻ thắng thường chỉ gom cái “cục” to nhất, đặc biệt là khi văng vô bụi rậm (sân trường tớ hồi đó xung quanh toàn … dứa gai, đó là lý do tại sao tớ biết cái muỗng xúc xôi bắp làm bằng là dứa gai ). Thế là những cọng sót lại sẽ được “hôi”, hehe.
Hồi đó trò đá thun này ba mẹ tớ cấm không cho chơi, phần vì sợ con bị tróc da chân hay “thay móng”, phần vì theo quan niệm của người lớn: thun được làm từ cao su nên nó … dơ và độc! Thế nhưng nào có được! Vì vô trường rồi thì tự tung tự tác mà, còn về nhà thì áo quần “tèm hem” là do … “con chơi cút bắt với tụi bạn” ) Xâu thun thì giấu vô … bồ lúa!
- Một trò nữa ít phổ biến hơn, nhưng cũng “nghệ thuật” không kém trò búng thun là … bắn thun. Mỗi đứa dùng thun của mình thắt lại thành một cái “hoả tiễn” có thể giương lên và bắn được, kiếm cây đinh hay cây gỗ thiệt dài đóng vô gốc cây hay vô … tường (hơi bị phá hoại tài sản XHCN, hehe), góp thun treo lên cái cây đó, vạch mức đứng từ xa dùng cái “hoả tiễn” bắn vào chùm thun. Rớt bao nhiêu ăn bấy nhiêu!
- Nhằm “trình diễn” và phục vụ cho mục đích giải trí thì cọng thun có thể được sử dụng để xếp thành các hình khác nhau trên 10 ngón tay, ví dụ như hình ngôi sao năm cánh, rồi ngôi sao 10 cánh, rồi các chữ cái A, Y, N, H, v.v… Thêm nữa thì có trò “bắn de”, vòng cọng thun quanh ngón tay rồi bắn ra nền xi măng sao cho nó bay ra xa rồi chạy ngược về phía mình. Hồi đó tớ là “trùm” trò này, thường thì nếu chọn được cọng thun tròn, có bán kính và độ cứng ưng ý thì nó có thể chạy chính xác về chỗ mình đứng!
Nhiều khi đá thun chán rồi, hết mùa thun thì chúng được trưng dụng làm dây để nhảy dây, thôi thì đủ kiểu: nhảy cao; nhảy “hình tượng” – hay nhảy kêu tên (nhảy xong phải đứng im không được di chuyển hay cử động cho đến khi cả đám nhảy xong hết); nhảy dây quay; rồi xỏ mấy chiếc dép vô quất qua quất lại, v.v… Đám con gái thì còn nhảy đủ kiểu khác nữa, từ 1 cọng rồi đến 2 cọng vòng qua chân, qua người, móc đơn, móc kép, ăn trong, ăn ngoài,… ôi thôi đủ kiểu hết (tớ không nhớ rõ hết tên mấy kiểu nhảy đó).
Thảo theo ý kiến của bạn
phuocnguyenck....